26 âm rồi mà chẳng thấy mùi Tết đâu nhỉ. Mọi năm ra đường tầm này là phải thấy Tết rình rập quẩn quanh rồi, cái mùi đấy phải hối thúc nhắc nhở và làm người ta thấy rạo rực đến gai người rồi. Chắc tại năm nay nắng quá, nóng đến tận 30. Thời gian không cẩn xỏ giày Puma mà còn chạy nhanh hơn cả tia chớp Usain Bolt, bỏ lại thời tiết năm nhuận cực kỳ lạc điệu khi giữa tháng 2 mà nắng chói nắng chang, mồ hôi mồ kê ròng ròng và tốc độ đen hoá của làn da châu Á cũng nhanh chả kém mùa hè. Thế là thấy đằng trước như thể sắp “Tháng Tư về” chứ chẳng phải “Tết Tết Tết Tết đến rồi” nữa.
Hay tại mình đang lớn lên? Mà ở cái độ trẻ chưa qua già chưa tới thì người ta kém nhạy cảm với Tết hơn là trẻ con với người già.
Nhớ hồi bé lít nhít mình mong Tết lắm. “Tết = nghỉ học + mừng tuổi“, thế thôi là quá đủ để dành cho Tết một tình yêu nho nhỏ, âm ỉ suốt 12 tháng rồi đến cuối năm nó bùng lên thành một nỗi mong chờ vồ vập to to rồi. Ở trường các cô còn dạy xé giấy màu làm cái thiếp có hình hoa đào mang về tặng ông bà bố mẹ, dạy làm bánh chưng (kỳ thực là một hình thức vân vê vày vò na ná nặn đất sét), với dạy hát một bài như thế này: “Bánh chưng xanh bên dưa hấu đỏ, cành mai vàng bên cành đào tươi, Tết năm nay cháu thêm 1 tuổi, chúc ông bà.. chúc ba mẹ.. chúc anh chị… và cái câu cuối của bài đấy là: “Nhưng cháu lớn rồi cháu không thích lì xì”. Xuỳ, năm nay cháu lớn 20 tuổi có lẻ rôì mà Tết không ai lì xì thì cháu vẫn dậm chân dậm tay hùynh huỵch.
Ở trường thì thế, về nhà thì được mẹ đưa đi mua quần áo, mua một loạt để diện Tết rồi sang năm mới mặc cho nó chóng cao chóng lớn con nhé, rồi bám áo mẹ đi mua bánh kẹo hoa quả các loại, được mẹ hỏi danh dự một câu: thích ăn kẹo gì thì chọn đi - thấy như là mình lớn lắm, quyết định mua kẹo của mình ảnh hưởng đến khẩu vị của cả nhà trong cả một dịp trọng đại.
Hồi bé cứ mỗi lần Tết đến là tự động xoè tay ra đếm xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi. Một cái Tết lại được thêm một tuổi thì lấy làm sướng lắm, sướng như bây giờ đi siêu thị được khuyến mại mua 1 tặng 1, nghĩ thầm là thêm 10 lần Tết như thế này thôi thì mình sẽ giống chị kia ở trên TV rồi. Đúng là bé, bé thì dại. Khi lớn dần lên mới thấy xót xa - mỗi lần Tết đến, con cái lớn lên một tuổi thì bố mẹ cũng già đi một, cuộc đời mình càng mở ra những thứ mới lạ thì tuổi tác của bố mẹ lại càng lui về một góc trầm lặng hơn, và thời gian của ông bà dường như không còn nhiều nhặn nữa. Lúc mình lấy chồng không biết bà có còn đủ khoẻ để làm trưởng đoàn nhà gái không nhỉ.
Thế là người ta càng lớn thì Tết càng mất hồn nhiên.
À, thật ra mình mất hồn nhiên vì Tết từ lâu rồi. Từ hồi mà mỗi dịp nghỉ Tết được một tuần thì bị giao về nhà cả núi bài tập. Có năm phải làm hết sạch bách một quyển sách bồi dưỡng Toán 350 bài, thầy bảo: làm đi, làm hết đi rồi ra Tết mới được đi thi Học sinh giỏi. Thế là Tết ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, ngày mùng 3 xem phim hài mà lòng dạ cứ canh cánh, sợ thua bạn kém bè quá còn đi chép sách giải cho kịp tiến độ. Bọn trẻ con bây giờ sướng rồi, năm nay Bộ bảo các thầy cô giáo cấm không được giao bài tập Tết cho học sinh. Phải thế chứ! Học thì cả năm.
Bây giờ ngồi lục soát liệt kê xem tại sao càng lớn mình càng chần chừ với Tết.
Pháo! Không có một chữ Pháo nào. Thiếu Pháo thành ra cái câu “ Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh” bỗng dưng nhàn nhạt. Pháo là thứ chỉ có thể còn lại trong vùng nhớ của những người được sống trên đời từ những năm 95 đổ về trước. May quá có mình! Mình nhớ sáng mùng 1 Tết hàng năm, lúc mình còn la đà lơ đơ ngủ gật vì tối hôm trước đú đởn thức xem pháo hoa thì bị giật mình khóc thét lên vì tiếng pháo đùng đoàng. Pháo lẹt đẹt tí tách lúc mới châm ngòi rồi nổ giòn nổ giã, sau đấy thì mùi pháo nồng nồng ngai ngái mà cuốn hút cực kỳ xộc lên mũi, thế mới gọi là hít căng mùi Tết vào lồng ngực. Bây giờ thiếu tiếng pháo giống như các trường học chuyển từ đánh trống sang bấm chuông ý, Tây hơn nhưng mà ít mùi ám ảnh.
Nếu hồi đấy những đứa như mình không khóc thét lên vì tiếng pháo nổ thì Nhà nước có cấm đốt pháo không nhỉ?, đùa đấy! :p Nhưng rõ ràng những hàng hoá phục vụ ngày Tết không kém phần nguy hiểm và độc hại vẫn đang tràn lan ngang nhiên đây này. Mứt kẹo bánh trái ô mai hạt dưa không đảm bảo vệ sinh thì cũng bị nhiễm chì hoặc tẩm chất này chất nọ, mà không thì là hàng nhập từ Trung Quốc cũng ghê răng lắm. Miến thì được làm cạnh ao hồ rãnh thải đen ngòm kèm chuột chết, gà ốm thì đưa vào các quán phở, bì heo thì qua hoá chất tẩy trắng rồi vào cơm Tấm với nem chua, hàng đông lạnh thì lúc lên mâm đã qua giai đoạn phân huỷ… Thế thì Tết biết ăn gì?, ăn gì cho ngon cho sạch ruột.
Lớn lớn lên một tí mình còn hiểu thêm nỗi lo của các bà các mẹ các cô các chị ngày Tết. Không phải lo áo lo quần lo gà qué cúng kiến, mà là lo đàn ông. Có ngừơi bảo đàn ông sinh ra không phải để được chia sẻ một cái xương sườn cho phụ nữ, đàn ông sinh ra là để đủ chân ngồi xoè quạt với Thượng đế, con rắn và quỷ Satang Mỗi dịp Tết nhất tụ họp chỗ này chỗ kia, mình đã nhìn ra đằng sau khuôn mặt một người đàn ông đang phấn khởi hồ hởi tay bắt mặt mừng là bóng dáng một người phụ nữ đang lo lắng 52 con bài này, mấy chai rượu này rồi bao giờ mới kéo được chồng mình về nhà an toàn. Đàn ông cúôi cùng vẫn là nỗi lo của phụ nữ, ngay cả trong những ngày Tết nhỉ :p
~
Mình lọt lòng đã sống ở Hà Nội. Tết hay không thì mình vẫn ở Hà Nội, là Thành phố, là Thủ đô, có gia đình bao bọc và chưa bao giờ phải ăn một cái Tết thiếu thốn cả. Nhưng từ khi lên Đại học, ngoảnh đầu sang thấy nhiều bạn sinh viên đi học xa nhà - gần Tết cũng là lúc phải bù đầu ôn thi học kỳ mà các bạn vẫn cố gắng đi làm những việc mùa vụ để kiếm thêm tiền về nhà với bố mẹ, trước khi lên tàu lên xe còn phải lo gửi gắm đồ vì sợ mấy ngày Tết bị trộm cuỗm sạch mất. Hoặc những bạn bè khá giả của mình đang du học nước ngoài, những ngày gần Tết cứ chatchit khóc lóc là buồn tủi, đứa nào ở chỗ có chợ Việt hoặc được người nhà gửi đồ sang thì còn có cơ may chắp vá được tí mùi vị Tết, đứa nào không có 2 điều kiện trên thì đêm 30 tính theo lịch ta sẽ ngồi khóc ròng. Hoặc mình ngồi đây, xem TV, đọc báo, nghe đài hay một vài lần có cơ hội được bước ra khỏi Thành phố để biết bên cạnh mình, gần hay xa, trong đất nước này, vẫn còn nhiều vô vàn những con người nghèo khó lắm, mùa đông còn không có tất giày để đi chứ đừng nói là có Tết. Lúc đấy mình lại thấy Tết còn nhiều ý nghĩa lắm. Tết ai chẳng về nhà. Tết là biểu tượng của khát vọng ấm no hạnh phúc, của sung túc sum vầy. Ngay trong bản thân mình đây này, Tết vẫn còn nhiều ý nghĩa lắm chứ chưa phải đã hết đâu.
Chúc mình và mọi người một cái Tết quây quần hạnh phúc nhé !
Chúc các bạn du học sinh ăn Tết xa nhà - mạnh khoẻ và vững vàng nhé!
http://blog.baomoi.com/2010/02/nh%E1%BA%ADt-ky-giap-t%E1%BA%BFt-c%E1%BB%A7a-co-gai-20-d/
Hay tại mình đang lớn lên? Mà ở cái độ trẻ chưa qua già chưa tới thì người ta kém nhạy cảm với Tết hơn là trẻ con với người già.
Nhớ hồi bé lít nhít mình mong Tết lắm. “Tết = nghỉ học + mừng tuổi“, thế thôi là quá đủ để dành cho Tết một tình yêu nho nhỏ, âm ỉ suốt 12 tháng rồi đến cuối năm nó bùng lên thành một nỗi mong chờ vồ vập to to rồi. Ở trường các cô còn dạy xé giấy màu làm cái thiếp có hình hoa đào mang về tặng ông bà bố mẹ, dạy làm bánh chưng (kỳ thực là một hình thức vân vê vày vò na ná nặn đất sét), với dạy hát một bài như thế này: “Bánh chưng xanh bên dưa hấu đỏ, cành mai vàng bên cành đào tươi, Tết năm nay cháu thêm 1 tuổi, chúc ông bà.. chúc ba mẹ.. chúc anh chị… và cái câu cuối của bài đấy là: “Nhưng cháu lớn rồi cháu không thích lì xì”. Xuỳ, năm nay cháu lớn 20 tuổi có lẻ rôì mà Tết không ai lì xì thì cháu vẫn dậm chân dậm tay hùynh huỵch.
Ở trường thì thế, về nhà thì được mẹ đưa đi mua quần áo, mua một loạt để diện Tết rồi sang năm mới mặc cho nó chóng cao chóng lớn con nhé, rồi bám áo mẹ đi mua bánh kẹo hoa quả các loại, được mẹ hỏi danh dự một câu: thích ăn kẹo gì thì chọn đi - thấy như là mình lớn lắm, quyết định mua kẹo của mình ảnh hưởng đến khẩu vị của cả nhà trong cả một dịp trọng đại.
Hồi bé cứ mỗi lần Tết đến là tự động xoè tay ra đếm xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi. Một cái Tết lại được thêm một tuổi thì lấy làm sướng lắm, sướng như bây giờ đi siêu thị được khuyến mại mua 1 tặng 1, nghĩ thầm là thêm 10 lần Tết như thế này thôi thì mình sẽ giống chị kia ở trên TV rồi. Đúng là bé, bé thì dại. Khi lớn dần lên mới thấy xót xa - mỗi lần Tết đến, con cái lớn lên một tuổi thì bố mẹ cũng già đi một, cuộc đời mình càng mở ra những thứ mới lạ thì tuổi tác của bố mẹ lại càng lui về một góc trầm lặng hơn, và thời gian của ông bà dường như không còn nhiều nhặn nữa. Lúc mình lấy chồng không biết bà có còn đủ khoẻ để làm trưởng đoàn nhà gái không nhỉ.
Thế là người ta càng lớn thì Tết càng mất hồn nhiên.
À, thật ra mình mất hồn nhiên vì Tết từ lâu rồi. Từ hồi mà mỗi dịp nghỉ Tết được một tuần thì bị giao về nhà cả núi bài tập. Có năm phải làm hết sạch bách một quyển sách bồi dưỡng Toán 350 bài, thầy bảo: làm đi, làm hết đi rồi ra Tết mới được đi thi Học sinh giỏi. Thế là Tết ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, ngày mùng 3 xem phim hài mà lòng dạ cứ canh cánh, sợ thua bạn kém bè quá còn đi chép sách giải cho kịp tiến độ. Bọn trẻ con bây giờ sướng rồi, năm nay Bộ bảo các thầy cô giáo cấm không được giao bài tập Tết cho học sinh. Phải thế chứ! Học thì cả năm.
Bây giờ ngồi lục soát liệt kê xem tại sao càng lớn mình càng chần chừ với Tết.
Pháo! Không có một chữ Pháo nào. Thiếu Pháo thành ra cái câu “ Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh” bỗng dưng nhàn nhạt. Pháo là thứ chỉ có thể còn lại trong vùng nhớ của những người được sống trên đời từ những năm 95 đổ về trước. May quá có mình! Mình nhớ sáng mùng 1 Tết hàng năm, lúc mình còn la đà lơ đơ ngủ gật vì tối hôm trước đú đởn thức xem pháo hoa thì bị giật mình khóc thét lên vì tiếng pháo đùng đoàng. Pháo lẹt đẹt tí tách lúc mới châm ngòi rồi nổ giòn nổ giã, sau đấy thì mùi pháo nồng nồng ngai ngái mà cuốn hút cực kỳ xộc lên mũi, thế mới gọi là hít căng mùi Tết vào lồng ngực. Bây giờ thiếu tiếng pháo giống như các trường học chuyển từ đánh trống sang bấm chuông ý, Tây hơn nhưng mà ít mùi ám ảnh.
Nếu hồi đấy những đứa như mình không khóc thét lên vì tiếng pháo nổ thì Nhà nước có cấm đốt pháo không nhỉ?, đùa đấy! :p Nhưng rõ ràng những hàng hoá phục vụ ngày Tết không kém phần nguy hiểm và độc hại vẫn đang tràn lan ngang nhiên đây này. Mứt kẹo bánh trái ô mai hạt dưa không đảm bảo vệ sinh thì cũng bị nhiễm chì hoặc tẩm chất này chất nọ, mà không thì là hàng nhập từ Trung Quốc cũng ghê răng lắm. Miến thì được làm cạnh ao hồ rãnh thải đen ngòm kèm chuột chết, gà ốm thì đưa vào các quán phở, bì heo thì qua hoá chất tẩy trắng rồi vào cơm Tấm với nem chua, hàng đông lạnh thì lúc lên mâm đã qua giai đoạn phân huỷ… Thế thì Tết biết ăn gì?, ăn gì cho ngon cho sạch ruột.
Lớn lớn lên một tí mình còn hiểu thêm nỗi lo của các bà các mẹ các cô các chị ngày Tết. Không phải lo áo lo quần lo gà qué cúng kiến, mà là lo đàn ông. Có ngừơi bảo đàn ông sinh ra không phải để được chia sẻ một cái xương sườn cho phụ nữ, đàn ông sinh ra là để đủ chân ngồi xoè quạt với Thượng đế, con rắn và quỷ Satang Mỗi dịp Tết nhất tụ họp chỗ này chỗ kia, mình đã nhìn ra đằng sau khuôn mặt một người đàn ông đang phấn khởi hồ hởi tay bắt mặt mừng là bóng dáng một người phụ nữ đang lo lắng 52 con bài này, mấy chai rượu này rồi bao giờ mới kéo được chồng mình về nhà an toàn. Đàn ông cúôi cùng vẫn là nỗi lo của phụ nữ, ngay cả trong những ngày Tết nhỉ :p
~
Mình lọt lòng đã sống ở Hà Nội. Tết hay không thì mình vẫn ở Hà Nội, là Thành phố, là Thủ đô, có gia đình bao bọc và chưa bao giờ phải ăn một cái Tết thiếu thốn cả. Nhưng từ khi lên Đại học, ngoảnh đầu sang thấy nhiều bạn sinh viên đi học xa nhà - gần Tết cũng là lúc phải bù đầu ôn thi học kỳ mà các bạn vẫn cố gắng đi làm những việc mùa vụ để kiếm thêm tiền về nhà với bố mẹ, trước khi lên tàu lên xe còn phải lo gửi gắm đồ vì sợ mấy ngày Tết bị trộm cuỗm sạch mất. Hoặc những bạn bè khá giả của mình đang du học nước ngoài, những ngày gần Tết cứ chatchit khóc lóc là buồn tủi, đứa nào ở chỗ có chợ Việt hoặc được người nhà gửi đồ sang thì còn có cơ may chắp vá được tí mùi vị Tết, đứa nào không có 2 điều kiện trên thì đêm 30 tính theo lịch ta sẽ ngồi khóc ròng. Hoặc mình ngồi đây, xem TV, đọc báo, nghe đài hay một vài lần có cơ hội được bước ra khỏi Thành phố để biết bên cạnh mình, gần hay xa, trong đất nước này, vẫn còn nhiều vô vàn những con người nghèo khó lắm, mùa đông còn không có tất giày để đi chứ đừng nói là có Tết. Lúc đấy mình lại thấy Tết còn nhiều ý nghĩa lắm. Tết ai chẳng về nhà. Tết là biểu tượng của khát vọng ấm no hạnh phúc, của sung túc sum vầy. Ngay trong bản thân mình đây này, Tết vẫn còn nhiều ý nghĩa lắm chứ chưa phải đã hết đâu.
Chúc mình và mọi người một cái Tết quây quần hạnh phúc nhé !
Chúc các bạn du học sinh ăn Tết xa nhà - mạnh khoẻ và vững vàng nhé!
http://blog.baomoi.com/2010/02/nh%E1%BA%ADt-ky-giap-t%E1%BA%BFt-c%E1%BB%A7a-co-gai-20-d/
18/4/2013, 2:34 pm by becbatop153887
» Các yếu tố bổ nghĩa cho Danh từ
10/3/2013, 10:13 am by admin
» Fix Windows Explorer in Windows 7, correctly pin it to the taskbar
20/2/2013, 3:12 pm by admin
» Cách chuyển đổi PRC sang Pdf,Doc ... - How to convert prc files to Pdf, doc ... 2013
20/2/2013, 2:47 pm by admin
» Ringtones "Thế éo nào"
15/1/2013, 11:16 am by admin
» chào đón tân vương C1
25/12/2012, 11:23 am by oblivion
» 27/5/2012 - Một cuộc vui :))
25/12/2012, 11:09 am by oblivion
» Cách dùng have và has
31/8/2012, 9:30 am by admin
» Mình chỉnh sửa lại nhan sắc cho forum rồi đấy, các bạn thấy thế nào ?
4/6/2012, 9:36 pm by zola28
» File host vào facebook tháng 5/2012
28/5/2012, 6:44 pm by admin